VAI TRÒ CỦA DƯỢC MỸ PHẨM TRONG VIỆC KIỂM SOÁT MỤN TRỨNG CÁ

 

Tác giả: Sarah Boxley

Biên dịch: Bs. Trương Tấn Minh Vũ

Ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy lợi ích của một số thành phần dược mỹ phẩm phổ biến trong các giai đoạn khác nhau của mụn trứng cá. Sarah Boxley giải  thích lý do tại sao sự hiểu biết về vai trò của các sản phẩm này, bằng chứng cho việc  sử dụng và các tác dụng phụ tiềm ẩn của sản phẩm, sẽ giúp các bác sĩ tư vấn hiệu  quả và phù hợp cho bệnh nhân dựa trên lợi ích và hạn chế của chúng. 
Mụn trứng cá là một bệnh lý viêm mãn  tính thường gặp với các mức độ nghiêm  trọng khác nhau (Zaenglein và cộng sự,  2016), thường cần được kiểm soát lâu dài.  Một nghiên cứu dịch tễ học được công bố vào năm 2013 cho thấy rằng mụn trứng cá  ảnh hưởng đến 85% thanh thiếu niên và có  thể kéo dài đến tuổi trưởng thành, ảnh  hưởng đến 64% người lớn ở độ tuổi 20 và  43% người lớn ở độ tuổi 30 (Bhate và  Williams, 2013). 

Mặc dù các hướng dẫn điều trị mụn  trứng cá đã được xây dựng tốt (Archer và  cộng sự, 2012; Nast và cộng sự, 2016;  Zaenglein và cộng sự, 2016), việc sử dụng  và hiệu quả của các mỹ phẩm có hoạt tính  sinh lý, còn được gọi là ‘dược mỹ phẩm’  hoặc ‘dermocosmetics’, là ít được biết đến.  Mỹ phẩm truyền thống là bột hoặc kem  được thiết kế để làm tăng vẻ ngoài của một  người sau khi được bôi trực tiếp lên da.  Thuật ngữ ‘dược mỹ phẩm’ được đặt ra bởi  một thành viên sáng lập của Hiệp hội các  nhà hóa mỹ phẩm Hoa Kỳ, Raymond Reed,  vào năm 1961 (Newburger, 2009), và sau  đó trở nên phổ biến bởi Albert Kligman,  người đã sử dụng thuật ngữ này vào năm  1984 để mô tả các sản phẩm làm được  ‘không chỉ là tô màu cho da và không phải  là một loại thuốc điều trị ‘(Barros và  Zaenglein, 2017). 

 Trong những năm gần đây, sự phát triển  của khoa học và công nghệ đã thay đổi hiểu  biết của các bác sĩ lâm sàng về sinh lý của  làn da bình thường và cách các thành phần 

dược mỹ phẩm có thể thay đổi bề ngoài của  da thông qua việc thay đổi thực thể và hoạt  động sinh học (Newburger, 2009). Dược mỹ phẩm hiện là một nhánh của da liễu  trong việc kiểm soát theo khoa học nhiều loại rối loạn về da, bao gồm cả mụn trứng  cá. 

 Dược mỹ phẩm là sản phẩm trung gian  giữa thuốc kê đơn và mỹ phẩm. Chúng  đang gia tăng về số lượng và mức độ phổ biến, và có thể cung cấp một chiến lược  kiểm soát khác đối với bệnh kéo dài và  trong các thời kỳ tái phát (Dreno và cộng  sự, 2014). Sản phẩm có sẵn để người tiêu  dùng mua trực tiếp mà không cần đơn thuốc  và ngành công nghiệp trị giá hàng tỷ đô la  này không chịu sự điều chỉnh của Cục  Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Hoa Kỳ hoặc các cơ quan lập pháp tương tự khác  trên toàn thế giới (Barros và Zaenglein,  2017). 

 Hầu hết người tiêu dùng đều nhầm  tưởng rằng dược mỹ phẩm không chỉ được  quản lý và kiểm tra như thuốc, mà cả các  thành phần và sản phẩm cuối cùng đã được  kiểm tra về độ an toàn và các thông tin được  đưa ra trong quảng cáo là hợp lệ (Newburger, 2009). Mặc dù thực tế là môi  trường pháp lý của dược mỹ phẩm và dược  phẩm rất khác nhau, dữ liệu được công bố từ thử nghiệm các sản phẩm dược mỹ phẩm  ở người vẫn có sẵn và có thể được đánh giá,  ngoài các kỹ thuật và nghiên cứu in vitro và  in vivo truyền thống, sử dụng một loạt các  các phương pháp không xâm lấn hiện đại,  chẳng hạn như phân tích hình ảnh và kiểm  tra sinh trắc học (Barros và Zaenglein,  2017).  

 Các bác sĩ thẩm mỹ thường có thể ở vị trí mà họ được yêu cầu hướng dẫn các chế độ chăm sóc da cho bệnh nhân có làn da  mụn. Hiểu biết về vai trò của các thành phần dược mỹ phẩm khác nhau trong việc kiểm soát mụn trứng cá, cũng như bằng  chứng về việc sử dụng chúng và các tác  dụng phụ tiềm ẩn của chúng, sẽ cho phép  các bác sĩ thẩm mỹ tư vấn hiệu quả và thích  hợp cho bệnh nhân về lợi ích và hạn chế của các sản phẩm này. 

Cơ chế bệnh sinh của mụn trứng cá

Mụn trứng cá là một bệnh đa yếu tố có  nguồn gốc từ đơn vị nang lông tuyến bã của  da. Cơ chế bệnh sinh của mụn trứng cá bao  gồm 4 con đường chính (SuhandKwon,  2015): 

► Giải phóng các chất trung gian gây viêm vào da 

► Sự sừng hóa bất thường với sự tăng sản của ống dẫn bã nhờn 

►Sản xuất bã nhờn (sebum) quá mức

►Sự chiếm đóng của vi khuẩn  Propionibacterium acnes (P. acnes). 

 Một số thành phần dược mỹ phẩm đã  được chứng minh là có ảnh hưởng đến một  hoặc nhiều con đường này (Bảng 1). Những  điều có cơ sở bằng chứng đáng kể nhất sẽ 

được thảo luận chi tiết hơn bên dưới.  

Retinoids

 Các dẫn xuất vitamin A bôi tại chỗ nhắm mục tiêu vào một số yếu tố gây bệnh  và là trụ cột của liệu pháp trị mụn bằng dược mỹ phẩm. Retinoids bôi tại chỗ đã  được chứng minh là có tác dụng điều chỉnh  sự luân chuyển của biểu mô, do đó có tác  dụng phá huỷ comedon (Araviiskaia và  Dréno, 2016). Chúng cũng được phát hiện  là làm thay đổi các yếu tố phiên mã khác  nhau liên quan đến các đợt viêm da và ức  chế phản ứng viêm đối với P.acnes (Del  Rosso, 2013; Agak và cộng sự, 2014). 

Bảng 1: Cơ chế bệnh sinh của mụn trứng  cá và các thành phần dược mỹ phẩm tương ứng

Cơ chế

Thành phần

Sản xuất  bã nhờn  bất thường

Niacinamide 

Fullerene 

Epigallocatechin-3-gallate (có  trong trà xanh) 

Sodium L-ascorbyl-2-phosphate  (chất chống oxy hóa từ vitamin C)

Sừng hoá  bất thường

Alpha hydroxy acids (e.g. glycolic  acid, lactic acid) 

Salicylic acid 

Lipohydroxy acid 

Retinoids 

Linoleic acid (omega-6)

P. acnes 

Lauric acid 

Zinc salts 

Oat plantlet extract

Viêm 

Niacinamide 

Retinoids 

Salicylic acid 

Alpha-linolenic acid (omega-3)  Zinc salts 

Oat plantlet extract

Thông qua các phản ứng enzym nội  sinh, retinoid được chuyển đổi thành all trans acid retinoic, là dạng chức năng của  vitamin A trong da. Retinol, retinaldehyde  và retinyl este (ví dụ: acetate, propionat và  palmitate) có sẵn trong các công thức dược  mỹ phẩm, trong khi axit retinoic (tretinoin) và các dẫn xuất của nó (adapalene,  tazarotene) là dược phẩm chỉ được kê đơn (Bissett, 2009). 

 Năm 1995, Kang và cộng sự đã thực  hiện một nghiên cứu có kiểm soát về các  dạng khác nhau của vitamin A bằng cách  so sánh các đáp ứng lâm sàng, mô học và  phân tử của da người bình thường với việc  sử dụng retinol hoặc axit retinoic (Kang và  cộng sự, 1995). Họ phát hiện ra rằng retinol  có tác dụng sinh học tương tự như axit  retinoic, ít gây đỏ da và ít kích ứng hơn  (Kang và cộng sự, 1995). Retinaldehyde  cũng được chứng minh là dung nạp tốt hơn  axit retinoic và có đặc điểm kích ứng tương  tự như retinol (Fluhr và cộng sự, 1999). 

 Một thử nghiệm tiền cứu, mù đôi, ngẫu  nhiên, đa trung tâm của Lee và cộng sự (2011) so sánh kem retinol 0,03% dược mỹ phẩm với gel adapalene 0,1% ở 97 bệnh  nhân bị mụn trứng cá nhẹ đến trung bình.  Họ kết luận rằng không có sự khác biệt  thống kê về hiệu quả, với cả hai chế phẩm  dẫn đến cải thiện như nhau; tuy nhiên, kem  retinol ít gây kích ứng da hơn (Lee et al,  2011). Retinaldehyde (không phải retinol  hoặc axit retinoic) đã được chứng minh là  có hoạt tính kháng khuẩn in vitro đáng kể trên vi khuẩn Gram dương, bao gồm cả P.  acnes, được cho là tác dụng của nhóm  aldehyde của nó (Pechère et al, 2002). 

Niacinamide

 Dạng amine hoạt động của niacin  (vitamin B3) có một số tên gọi, bao gồm  niacinamide và nicotinamide.  Niacinamide, không giống như niacin,  được hấp thụ dễ dàng qua da (Barros và  Zaenglein, 2017) và, tùy thuộc vào nồng độ của nó, đã được chứng minh là có tác dụng  chống ngứa, kháng khuẩn, chống viêm,  hoạt động mạch, bảo vệ quang học, giảm  sản xuất bã nhờn và làm sáng da (Wohlrab  và Kreft, 2014). 

 Niacinamide bôi tại chỗ làm tăng tróc vảy và giảm sản xuất bã nhờn phụ thuộc  vào liều lượng (Araviiskaia và Dréno,  2016). Trong hai nghiên cứu mù đôi đối  chứng với giả dược trên đối tượng người  Nhật Bản và người da trắng, niacinamide  2% tại chỗ đã được chứng minh là làm giảm  tốc độ bài tiết bã nhờn ở bệnh nhân Nhật  Bản, đồng thời giảm mức độ bã nhờn bình  thường, nhưng không làm giảm tốc độ bài  tiết bã nhờn ở nhóm người da trắng  (Draelos và cộng sự, 2006). 

 Một nghiên cứu tiền cứu, mù đôi, ngẫu  nhiên, đa trung tâm trên 76 bệnh nhân bị mụn trứng cá viêm mức độ trung bình  (được định nghĩa là từ 15 hoặc nhiều mụn  mủ) so sánh hiệu quả của gel niacinamide  4% và clindamycin 1% (Shalita và cộng sự,  1995). Cả hai sản phẩm đều làm giảm mức  độ nghiêm trọng của mụn và số lượng tổn  thương do mụn, đồng thời cho thấy sự cải  thiện theo Đánh giá Toàn cầu của Bác sĩ về Mụn viêm. Các đánh giá này có xu hướng  hướng đến niacinamide có hiệu quả, mặc  dù không đạt được ý nghĩa thống kê. Số 

lượng mụn mủ, comedone và sẩn giảm có  ý nghĩa thống kê khi gel niacinamide 4%  được bôi tại chỗ trong 8 tuần ở 41 bệnh  nhân bị mụn trứng cá nhẹ đến trung bình  (Kaymak và Önder, 2008). 

 Thêm một nghiên cứu ngẫu nhiên, mù  đôi so sánh việc sử dụng niacinamide 4% mỗi ngày với gel clindamycin 1% ở những  bệnh nhân bị mụn trứng cá viêm mức độ trung bình cho thấy không có sự khác biệt  đáng kể giữa hai nhóm về sự thay đổi số lượng của các nốt sẩn / mụn mủ trên mặt. ở tuần 4 và 8 (Khodaeiani và cộng sự, 2013). Tuy nhiên, họ đã lưu ý rằng gel  niacinamide và clindamycin có hiệu quả hơn đáng kể ở các loại da dầu và da không  dầu. Điều này có thể được giải thích bởi tác  dụng chống viêm mạnh mẽ của  niacinamide đã biết (Grange và cộng sự,  2009; Pietrzak và cộng sự, 2009), được cho  là sẽ hoạt động tốt hơn ở da nhờn và bị viêm  nhiều (Zouboulis, 2004). 

 Mụn trứng cá có liên quan đến chức  năng hàng rào bảo vệ da bị suy giảm, được  chứng minh bằng sự gia tăng mất nước qua  biểu bì (TEWL) (Yamamoto et al, 1995).  Niacinamide đã được chứng minh là làm  giảm TEWL, mang lại khả năng cải thiện  chức năng hàng rào và do đó giảm độ nhạy  cảm ở da mụn (Tanno và cộng sự, 2000;  Bissett, 2002; Mohammed và cộng sự,  2013). 

 Các tác dụng phụ liên quan đến việc bôi  niacinamide tại chỗ (cảm giác bỏng nhẹ,  ban đỏ và viêm ngứa) là nhẹ và hiếm gặp,  và sẽ cải thiện khi tiếp tục sử dụng (Draelos  và cộng sự, 2006; Navarrete-Solís và cộng  sự, 2011). 

Alpha hydroxy acids

 Alpha hydroxy acids (AHAs) là một  nhóm axit cacboxylic hữu cơ có nhóm  hydroxyl được thay thế ở cacbon alpha  (Bảng 2). Các AHA được sử dụng phổ biến  nhất trong lâm sàng là axit glycolic và axit lactic (Green và cộng sự, 2009). AHA có  thể hòa tan trong nước, nhưng có thể được  làm cho “ưa mỡ” hơn bằng cách bổ sung  nhóm phenyl, ví dụ axit phenyl-glycolic  (mandolic), do đó tăng cường khả năng làm  tiêu da nhờn và mụn. 

Bảng 2: Alpha hydroxy acids nguồn gốc

Alpha hydroxy acids 

Nguồn gốc

Glycolic acid 

Đường mía

Lactic acid 

Sản phẩm từ sữa

Malic acid 

Táo

Tartaric acid 

Nho

Citric 

Trái cây họ cam

AHA làm mỏng lớp sừng bằng cách  giảm sự liên kết của tế bào, tăng cường sự phân hủy và gây bong vảy (Araviiskaia và  Dréno, 2016). Ở nồng độ thấp 5–10%,  AHAs hoạt động trên các lớp bề mặt của da để gây ra hiện tượng phân hủy biểu bì bên dưới, mở ra các comedon và làm bong mụn  mủ (Tung và cộng sự, 2000). Một thử nghiệm mù đôi, ngẫu nhiên, có đối chứng  với giả dược sử dụng axit glycolic 10% mỗi  ngày một lần như đơn trị liệu cho mụn  trứng cá nhẹ cho thấy sự cải thiện đáng kể sau 90 ngày (Abels và cộng sự, 2011).  AHA có thể được kết hợp với cả hoạt  chất điều trị và thủ thuật thẩm mỹ để tăng  hiệu quả điều trị, cải thiện khả năng dung  nạp và kết quả (Green et al, 2009). Một số nghiên cứu cho đến nay cũng cho thấy hiệu  quả của việc kết hợp axit glycolic và  retinaldehyde, cả trong điều trị mụn trứng  cá và kiểm soát tăng sắc tố sau viêm liên  quan (Poli và cộng sự, 2005; Green và cộng  sự, 2009). 

Salicylic acid

 Loại beta hydroxy acid (BHA) này và  dẫn xuất của nó axit lipohydroxy, có đặc  tính làm ly giải comedon và cả hai đều  được chứng minh là có hiệu quả trong việc  giảm số lượng tổn thương do mụn trứng cá  bằng cách điều chỉnh turnover của lớp sừng  (Araviiskaia và Dréno, 2016). Cả AHA và  BHA đều có khả năng gây kích ứng da phụ thuộc vào độ pH, mặc dù điều này có thể tránh được bằng cách lựa chọn công thức  cẩn thận. Axit salicylic được bào chế ở độ pH 6,50 đã được phát hiện là tương đối  không gây châm chích so với công thức ở độ pH 3,12 (Merinville và cộng sự, 2009). 

Axit béo

 Axit linoleic (omega-6), axit alpha linolenic (omega-3) và axit béo chuỗi trung  bình như axit lauric, có một số vai trò đa  dạng liên quan đến việc kiểm soát mụn  trứng cá, bao gồm: duy trì tính thấm của hàng rào lớp sừng, ức chế các cytokine tiền  viêm và thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương (McCusker và Grant-Kels,  2010). 

Hai nghiên cứu ngẫu nhiên, mù đôi, có  đối chứng với giả dược xem xét axit  linoleic bôi tại chỗ cho thấy kích thước của  comedone giảm 25% trong thời gian điều  trị 1 tháng (Letawe và cộng sự, 1998), và  khi sử dụng kết hợp với 4% niacinamide,  nó được cho là hơi vượt trội, cả về cải thiện  lâm sàng toàn thể và sự tuân thủ của bệnh  nhân, so với gel clindamycin 1% tại chỗ (Morganti và cộng sự, 2011). Axit lauric đã  được chứng minh là có tác dụng kháng  khuẩn đối với P. acnes trong cả nghiên cứu  in vitro và in vivo (Araviiskaia và Dréno,  2016). 

Các thành phần khác

 Muối kẽm (sulphat và gluconat), khi  được sử dụng cả tại chỗ và đường uống  trong điều trị mụn trứng cá, đã được chứng  minh là có tác dụng kháng khuẩn và chống  viêm, đồng thời có thể làm giảm sản xuất  bã nhờn (Dreno và cộng sự, 1992; Brandt,  2013). Dầu cây trà đã được chứng minh là  cải thiện đáng kể mụn trứng cá từ nhẹ đến  trung bình (Malhi và cộng sự, 2017), và  chiết xuất cây yến mạch có tác dụng giảm  viêm và ức chế sự bám dính của vi khuẩn  P. acnes (Fabbrocini và Saint Aroman,  2014). Một số thành phần tự nhiên khác đã  được chứng minh là có đặc tính chống  viêm, chống oxy hóa và dưỡng ẩm (Bảng  3). Những thành phần này có thể được  chứng minh là dược mỹ phẩm hữu ích trong  điều trị mụn, mặc dù cần nghiên cứu thêm  và nghiên cứu lâm sàng về mặt này. 

Bảng 3: Các thành phần tự nhiên và từ thực vật có tiềm năng sử dụng trong điều  trị mụn trứng cá

Aloe vera 

Chamomile 

Curcumin 

Feverfew 

Green tea 

Jojoba 

Liquorice 

Pine bark extract 

Seaweed 

Soy 

Vitamin C 

Vitamin E 

Witch hazel 

Chất tẩy rửa và dưỡng ẩm

 Những bệnh nhân bị mụn trứng cá đã  được phát hiện có sự giảm bẩm sinh về tính  toàn vẹn của lớp sừng, tăng TEWL, tương  quan với mức độ nghiêm trọng của mụn  trứng cá (Yamamoto et al, 1995). Hơn nữa,  một số loại thuốc bôi và thuốc uống được  sử dụng để điều trị mụn trứng cá có thể gây  ra những thay đổi bên trong lớp biểu bì làm  thay đổi các chức năng của hàng rào, đặc  biệt là tính thấm của lớp sừng (Del Rosso,  2013). Sự gia tăng TEWL và giảm hydrat  hóa dẫn đến viêm da, kích ứng, bong tróc  và các triệu chứng nhạy cảm của da, khiến  việc tiếp tục điều trị tại chỗ trở nên khó  khăn hơn. Isotretinoin đường uống cũng  làm suy yếu tính toàn vẹn của lớp sừng  bằng cách gây ra sự ít kết dính của các tế bào sừng, ngăn chặn rõ rệt sản xuất bã nhờn  và thay đổi hệ vi sinh trên da (Del Rosso và  cộng sự, 2016). 

 Tính toàn vẹn của chức năng hàng rào  biểu bì có thể được bảo vệ và cải thiện bằng  cách sử dụng chất tẩy rửa và chất dưỡng ẩm  thích hợp, và tầm quan trọng của việc tích  hợp chúng vào một chế độ chăm sóc da cụ thể cho bệnh nhân mụn trứng cá không thể bị đánh giá thấp (Del Rosso, 2013). Sự tuân  thủ của bệnh nhân đối với điều trị mụn theo  chỉ định được cải thiện nếu da không bị kích ứng, và sự tuân thủ này có thể tăng lên  khi sử dụng các sản phẩm chăm sóc da  thích hợp (Dréno và cộng sự, 2010). Các  chất lượng mong muốn của một chất tẩy  rửa để sử dụng cho da mụn có thể được xem  trong Bảng 4- Bảng 5 trình bày chi tiết một  chế độ chăm sóc da điển hình. 

 Rửa mặt bằng sữa rửa mặt đã được  chứng minh là làm giảm các tổn thương do  viêm và không viêm khi thực hiện hai lần  mỗi ngày (Choi và cộng sự, 2010). Chà  hoặc các phương pháp điều trị cơ học khác  có thể giúp tẩy tế bào chết trên da ở nhiều  bệnh nhân; tuy nhiên, những điều này  không nên được đề xuất ở những bệnh nhân  có làn da nhạy cảm (Goh và cộng sự, 2016).  Các sản phẩm có chứa chất gây dị ứng,  chẳng hạn như nước hoa và chất bảo quản,  nên tránh ở những bệnh nhân có làn da  nhạy cảm và những người có tiền sử viêm  da tiếp xúc dị ứng (Decker và Graber,  2012). 

 Chất dưỡng ẩm được sản xuất dành  riêng cho da mụn đã được phát triển để giảm cảm giác khô và châm chích liên quan  đến sự phá vỡ hàng rào da, do đó cải thiện  việc tuân thủ điều trị (Goh và cộng sự,  2016). Lý tưởng nhất là trong trường hợp  bị mụn trứng cá, kem dưỡng ẩm phải không  tạo comedone, không gây mụn, không gây  dị ứng và không gây kích ứng. Do đó, gel  hoặc kem loãng có thể được ưu tiên hơn các  loại kem đặc hoặc thuốc mỡ. Các chất  dưỡng ẩm thường được kết hợp trong chất  tẩy rửa hoặc chất chống nắng và có thể được sử dụng một hoặc hai lần một ngày  tùy theo nhu cầu (Del Rosso và cộng sự,  2015). Thoa kem dưỡng ẩm trước các thành phần khác, có thể làm giảm tác dụng phụ làm khô và châm chích của các thuốc điều  trị mụn bôi tại chỗ (Goh và cộng sự, 2016). 

Bảng 4: Các đặc tính của chất làm sạch  da được khuyến cáo sử dụng cho mụn  trứng cá

Tạo bọt — có khả năng tạo đủ bọt để loại  bỏ bã nhờn và các chất không mong  muốn khác như bụi bẩn, lớp trang điểm  và các tế bào sừng bị bong tróc, khỏi bề mặt da

Dễ dàng thoa và rửa sạch mà không để lại  dư lượng

Đẹp mắt về mặt thẩm mỹ

Khả năng gây kích ứng da tối thiểu

Độ pH hơi axit hoặc trung tính

Không có cồn

Không mài mòn

 

Bảng 5: Một chế độ chăm sóc da bằng dược mỹ phẩm điển hình được sử dụng  cho mụn trứng cá viêm nhẹ đến trung  bình

Sáng 

Tối 

Sữa rửa mặt tạo bọt Sữa rửa mặt tạo bọt 

Alpha/beta  

hydroxy acid  serum (lactic/malic /salicylic acid)

Retinol serum  (2250IU/g)

Niacinamide 9– 15% serum

Niacinamide 9– 15% serum

Kem chống nắng  gốc kẽm không gây mụn

Kem dưỡng ẩm  không gây mụn  (nếu cần)

Kết luận

 Việc sử dụng các sản phẩm chăm sóc da  bổ trợ đã trở nên cần thiết trong việc kiểm  soát mụn trứng cá, và những tiến bộ gần  đây trong nghiên cứu dược mỹ phẩm đã cho  thấy sự thúc đẩy hướng tới các thử nghiệm  lâm sàng mạnh mẽ trong lĩnh vực này. Mặc  dù vẫn cần nghiên cứu thêm, nhưng hiện đã  có bằng chứng cho thấy tác động tích cực của một số sản phẩm dược mỹ phẩm không  kê đơn đối với các con đường gây bệnh  khác nhau của mụn trứng cá.  

 Mụn trứng cá là một tình trạng tái phát  mãn tính và các sản phẩm dược mỹ phẩm,  đặc biệt là những sản phẩm nhắm mục tiêu vào một hoặc nhiều con đường gây bệnh cụ thể, có vai trò trong cả việc ngăn ngừa các  tổn thương mới và duy trì sự thuyên giảm.  Các sản phẩm dược mỹ phẩm có xu hướng  được dung nạp tốt và có thể được sử dụng  như một chiến lược duy nhất (Bảng 5) hoặc  phối hợp với các thành phần dược phẩm  (Araviiskaia và Dréno, 2016).  

 Vì thành phần bôi ngoài da ít được hấp  thu toàn thân, việc sử dụng các chế phẩm  dược mỹ phẩm để duy trì hoặc làm lựa chọn  điều trị có thể an toàn hơn dùng thuốc trong  thời kỳ mang thai và cho con bú (Murase  và cộng sự, 2014; Patel và cộng sự, 2016). 

 Các bác sĩ thẩm mỹ thường được hỏi về các khuyến cáo chăm sóc da cho bệnh nhân  có làn da mụn. Sử dụng thích hợp các thành phần dược mỹ phẩm có thể tăng hiệu quả điều trị mụn của dược phẩm, giảm thiểu tác  dụng phụ và cải thiện sự tuân thủ của bệnh  nhân. Sự hiểu biết về tác động của các  thành phần này, bằng chứng cho việc sử dụng và các tác dụng phụ sẽ cho phép bác  sĩ tư vấn hiệu quả và thích hợp cho bệnh  nhân về lợi ích và rủi ro của các sản phẩm  này.  

Tài liệu tham khảo

Abels C, Kaszuba A, Michalak I, Werdier D, Knie  U, Kaszuba A. A 10% glycolic acid containing oil-in water emulsion improves mild acne: a randomized  double-blind placebo-controlled trial. J Cosmet  Dermatol. 2011;10(3):202– 209.  https://doi.org/10.1111/j.1473-2165.2011.00572.x 

Agak GW, Qin M, Nobe J et al. Propionibacterium  acnes induces an IL-17 response in acne vulgaris that  is regulated by vitamin A and vitamin D. J Invest  Dermatol. 2014;134(2):366 https://doi.org/10.1038/jid.2013 

Araviiskaia E, Dréno B. The role of topical  dermocosmetics in acne vulgaris. J Eur Acad Dermatol  Venereol. 2016;30(6):926–935.  https://doi.org/10.1111/ jdv.13579 

Archer CB, Cohen SN, Baron SE; British  Association of Dermatologists and Royal College of  General Practitioners. Guidance on the diagnosis and  clinical management of acne. Clin Exp Dermatol.  2012;37(Suppl 1):1–6. https://doi.org/10.1111/j.1365- 2230.2012.04335.x 

Barros BS, Zaenglein AL. The use of  cosmeceuticals in acne: help or hoax? Am J Clin  Dermatol. 2017;18(2):159–163.  https://doi.org/10.1007/s40257- 016-0249-6 

Bhate K, Williams HC. Epidemiology of acne  vulgaris. Br J Dermatol. 2013;168(3):474–485.  https://doi.org/10.1111/bjd.12149 

Bissett D. Topical niacinamide and barrier  enhancement. Cutis. 2002;70(6 Suppl):8–12 Bissett DL. Common cosmeceuticals. Clin  Dermatol. 2009;27(5):435–445.  https://doi.org/10.1016/j.clindermatol.2009.05.006 Brandt S. The clinical effects of zinc as a topical  or oral agent on the clinical response and  pathophysiologic mechanisms of acne: a systematic  review of the literature. J Drugs Dermatol.  2013;12(5):542–545 

Choi YS, Suh HS, Yoon MY et al. A study of the  e cacy of cleansers for acne vulgaris. J Dermatolog  Treat. 2010;21(3):201–205. https://doi.  org/10.3109/09546630903401454 

Colantonio S, Rivers JK. Botanicals with  dermatologic properties derived from rst nations  healing: part 2—plants and algae. J Cutan Med Surg.  2017;21(4):299–307.  

https://doi.org/10.1177/1203475416683390 Decker A, Graber EM. Over-the-counter acne  treatments: a review. J Clin Aesthet Dermatol.  2012;5(5):32–40 

Del Rosso JQ. The role of skincare as an integral  component in the management of acne vulgaris: part 1:  the importance of cleanser and moisturizer ingredients,  design, and product selection. J Clin Aesthet Dermatol.  2013;6(12):19–27 

Del Rosso JQ, Gold M, Rueda MJ, Brandt S,  Winkelman WJ. E cacy, safety, and subject satisfaction  of a speci ed skincare regimen to cleanse, medicate,  moisturize, and protect the skin of patients under  treatment for acne vulgaris. J Clin Aesthet Dermatol.  2015;8(1):22–30 

Del Rosso J, Zeichner J, Alexis A, Cohen D,  Berson D. Understanding the epidermal barrier in  healthy and compromised skin: clinically relevant  information for the dermatology practitioner:  proceedings of an expert panel roundtable meeting. J  Clin Aesthet Dermatol. 2016;9(4 Suppl 1):S2– S8

Draelos ZD, Matsubara A, Smiles K. The e ect of  2% niacinamide on facial sebum production. J Cosmet  Laser Ther. 2006;8(2):96–101. https://doi.  org/10.1080/14764170600717704 

Dreno B, Araviiskaia E, Berardesca E et al. The  science of dermocosmetics and its role in dermatology.  J Eur Acad Dermatol Venereol. 2014;28(11):1409– 1417. https://doi.org/10.1111/jdv.12497 

Dréno B, Thiboutot D, Gollnick H et al. Large scale worldwide observational study of adherence with  acne therapy. Int J Dermatol. 2010;49(4):448–456.  https://doi.org/10.1111/j.1365-4632.2010.04416.x 

Dreno B, Trossaert M, Boiteau HL, Litoux P. Zinc  salts e ects on granulocyte zinc concentration and  chemotaxis in acne patients. Acta Derm Venereol.  1992;72(4):250–252 

Fabbrocini G, Saint Aroman M. Cosmeceuticals  based on Rhealba Oat plantlet extract for the treatment  of acne vulgaris. J Eur Acad Dermatol Venereol.  2014;28(Suppl 6):1–6.  https://doi.org/10.1111/jdv.12791 

Fluhr JW, Vienne MP, Lauze C, Dupuy P,  Gehring W, Gloor M. Tolerance pro le of retinol,  retinaldehyde and retinoic acid under maximized and  long-term clinical conditions. Dermatology.  1999;199(Suppl 1):57–60.  https://doi.org/10.1159/000051381 

Goh CL, Abad-Casintahan F, Aw DCW et al.  South-East Asia study alliance guidelines on the  management of acne vulgaris in South-East Asian  patients. J Dermatol. 2015;42(10):945–953.  https://doi.org/10.1111/1346- 8138.12993 

Goh CL, Noppakun N, Micali G et al. Meeting the  challenges of acne treatment in Asian patients: a review  of the role of dermocosmetics as adjunctive therapy. J  Cutan Aesthet Surg. 2016;9(2):85–92. https://doi.  org/10.4103/0974-2077.184043 

Grange PA, Raingeaud J, Calvez V, Dupin N.  Nicotinamide inhibits Propionibacterium acnes induced IL-8 production in keratinocytes through the  NF-kappaB and MAPK pathways. J Dermatol Sci.  2009;56(2):106–112.  

https://doi.org/10.1016/j.jdermsci.2009.08.001 Green BA, Yu RJ, Van Scott EJ. Clinical and  cosmeceutical uses of hydroxyacids. Clin Dermatol.  2009;27(5):495–501. https://doi.org/10.1016/j.  clindermatol.2009.06.023 

Kang S, Duell EA, Fisher GJ et al. Application of  retinol to human skin in vivo induces epidermal  hyperplasia and cellular retinoid binding proteins  characteristic of retinoic acid but without measurable  retinoic acid levels or irritation. J Invest Dermatol.  1995;105(4):549–556 

Kaymak Y, Önder M. An investigation of e cacy  of topical niacinamide for the treatment of mild and  moderate acne vulgarisms. J Turk Acad Dermatol.  2008;2(4):jtad82402a 

2011;2011:379173.  

https://doi.org/10.1155/2011/379173 

Khodaeiani E, Fouladi RF, Amirnia M, Saeidi M,  Karimi ER. Topical 4% nicotinamide vs. 1%  clindamycin in moderate in ammatory acne vulgaris.  Int J Dermatol. 2013;52(8):999–1004.  https://doi.org/10.1111/ijd.12002 

Lee HE, Ko JY, Kim YH et al. A double-blind  randomized controlled comparison of APDDR-0901, a  novel cosmeceutical formulation, and 0.1% adapalene  gel in the treatment of mild-to-moderate acne vulgaris.  Eur J Dermatol. 2011;21(6):959–965.  https://doi.org/10.1684/ejd.2011.1546 

Letawe C, Boone M, Piérard GE. Digital image  analysis of the e ect of topically applied linoleic acid  on acne microcomedones. Clin Exp Dermatol.  1998;23(2):56–58 

Malhi HK, Tu J, Riley TV, Kumarasinghe SP,  Hammer KA. Tea tree oil gel for mild to moderate  acne; a 12 week uncontrolled, open-label phase II pilot  study. Australas J Dermatol. 2017;58(3):205–210.  https://doi.org/10.1111/ ajd.12465 

McCusker MM, Grant-Kels JM. Healing fats of  the skin: the structural and immunologic roles of the  omega-6 and omega-3 fatty acids. Clin Dermatol.  2010;28(4):440–451.  

https://doi.org/10.1016/j.clindermatol.2010.03.020 Merinville E, Laloeuf A, Moran G, Jalby O,  Rawlings AV. Exfoliation 

for sensitive skin with neutralized salicylic acid?  Int J Cosmet Sci. 2009;31(3):243–244.  https://doi.org/10.1111/j.1468-2494.2009.00501_2.x 

Mohammed D, Crowther JM, Matts PJ, Hadgraft  J, Lane ME. In uence of niacinamide containing  formulations on the molecular and biophysical  properties of the stratum corneum. Int J Pharm.  2013;441(1–2):192–201.  

https://doi.org/10.1016/j.ijpharm.2012.11.043 Morganti P, Berardesca E, Guarneri B et al.  Topical clindamycin 1% vs. linoleic acid-rich  phosphatidylcholine and nicotinamide 4% in the  treatment of acne: a multicentre-randomized trial. Int J  Cosmet Sci. 2011;33(5):467–476.  https://doi.org/10.1111/j.1468-2494.2011.00658.x Murase JE, Heller MM, Butler DC. Safety of  dermatologic medications in pregnancy and lactation:  Part I. Pregnancy. J Am Acad Dermatol.  2014;70(3):401.  

https://doi.org/10.1016/j.jaad.2013.09.010 Nast A, Dréno B, Bettoli V et al. European  evidence-based (S3) guideline for the treatment of  acne—update 2016—short version. J Eur Acad  Dermatol Venereol. 2016;30(8):1261–1268.  https://doi.org/10.1111/jdv.13776 

Navarrete-Solís J, Castanedo-Cázares JP,  Torres-Álvarez B et al. A double- blind, randomized  clinical trial of niacinamide 4% versus hydroquinone  4% in the treatment of melasma. Dermatol Res Pract. Newburger AE. Cosmeceuticals: myths and  misconceptions. Clin Dermatol. 2009;27(5):446–452.  https://doi.org/10.1016/j.clindermatol.2009.05.008 

Patel VM, Schwartz RA, Lambert WC. Safety of  topical dermatologic medications in pregnancy. J  Drugs Dermatol. 2016;15(7):830–834 

Pechère M, Germanier L, Siegenthaler G,  Pechère JC, Saurat JH. The antibacterial activity of  topical retinoids: the case of retinaldehyde.  Dermatology. 2002;205(2):153–158.  https://doi.org/10.1159/000063903 

Pietrzak L, Mogielnicki A, Buczko W.  Nicotinamide and its metabolite N-methylnicotinamide  increase skin vascular permeability in rats. Clin Exp  Dermatol. 2009;34(3):380–384.  https://doi.org/10.1111/j.1365- 2230.2008.02922.x 

Poli F, Ribet V, Lauze C, Adhoute H, Morinet P.  E cacy and safety of 0.1% retinaldehyde/ 6% glycolic  acid (diacneal) for mild to moderate acne vulgaris. A  multicentre, double-blind, randomized, vehicle- controlled trial. Dermatology. 2005;210(Suppl 1):14– 21. https://doi.org/10.1159/000081498 

Shalita AR, Smith JG, Parish LC, Sofman MS,  Chalker DK. Topical nicotinamide compared with  clindamycin gel in the treatment of in ammatory acne  vulgaris. Int J Dermatol. 1995;34(6):434–437 

Suh DH, Kwon HH. Whats new in the  physiopathology of acne? Br J Dermatol.  2015;172(Suppl 1):13– 19.https://doi.org/10.1111/bjd.13634 

Tanno O, Ota Y, Kitamura N, Katsube T, Inoue  S. Nicotinamide increases biosynthesis of ceramides as  well as other stratum corneum lipids to improve the epidermal permeability barrier. Br  J Dermatol. 2000;143(3):524–531 

Tung RC, Bergfeld WF, Vidimos AT, Remzi  BK. alpha-Hydroxy acid-based cosmetic procedures.  Guidelines for patient management. Am J Clin  Dermatol. 2000;1(2):81–88 

Wohlrab J, Kreft D. Niacinamide – mechanisms  of action and its topical use in dermatology. Skin  Pharmacol Physiol. 2014;27(6):311–315. https://doi.  org/10.1159/000359974 

Yamamoto A, Takenouchi K, Ito M. Impaired  water barrier function in acne vulgaris. Arch Dermatol  Res. 1995;287(2):214–218 

Zaenglein AL, Pathy AL, Schlosser BJ et al.  Guidelines of care for the management of acne  vulgaris. J Am Acad Dermatol. 2016;74(5):945–973.  https://doi.org/10.1016/j.jaad.2015.12.037 

Zouboulis CC. Acne and sebaceous gland  function. Clin Dermatol. 2004;22(5):360–366.  https://doi.org/10.1016/j.clindermatol.2004.03.004

Rate this post
Nhung:
Related Post
Leave a Comment