Tháng Tư luôn là khoảng thời gian thú vị trong năm, với những tia nắng đầu tiên và cơn mưa rào đầu tiên của mùa hạ. Tháng Tư này chợt ngập ngừng đôi chút. Cứ một buổi nắng thì hai buổi sầm sì u ám. Mưa rả rích và buốt lạnh. Có cảm giác mùa đông rét mướt vẫn lẩn quất đâu đây, còn mùa hạ thì ngập ngừng chưa tới.
Cái ngập ngừng của tiết trời như lây sang con người. Mình đi luân khoa Nội, khởi đầu bằng khoa Nội tiết. Xa rồi bệnh phòng Tim mạch tấp nập, ồn ã và nhốn nháo. Khoa Nội tiết là một thế giới thanh bình, yên tĩnh hơn. Sau mấy ngày đầu ngập ngừng, dần dần cũng quen với nhịp điệu chậm rãi và thận trọng ấy. Xét cho cùng thì chậm rãi có gì là xấu, bởi đa số bệnh nhân cần sự chăm sóc chu đáo và lâu dài của người thày thuốc, hơn là những pha can thiệp “hoành tráng” trong lúc thập tử nhất sinh. Dự định trong thời gian này sẽ tích cực đọc sách, nhưng mãi vẫn chưa hoàn thành một quyển rất cơ bản. Lại là sự ngập ngừng (đến quen thuộc) trong việc triển khai các kế hoạch. Bao giờ mới thay đổi được? Mùa hạ có thể ngập ngừng, nhưng thời gian thì không chờ đợi.
Tháng Tư có gì để nhớ? Trong những ngày nắng (hiếm hoi) đầu tháng, một đoàn giáo sư bác sĩ từ trung tâm y học Mayo Clinic tự bỏ tiền túi sang giảng bài ở bệnh viện Bạch Mai. Thật tuyệt vời khi có điều kiện tiếp xúc trực tiếp và học hỏi các chuyên gia đầu ngành; thay vì chỉ “nghe danh” qua guidelines hay các bài báo đăng trên New England, JACC,… Những cơ hội như vậy khiến ta bớt chông chênh, thêm niềm tin vào con đường đang chọn. Họ có thể ngập ngừng khi rời xa cái lạnh vùng Rochester để làm quen với miền nhiệt đới nóng bức oi ả, nhưng sự nhiệt tâm giúp đỡ là thứ chẳng còn gì phải ngập ngừng nữa cả.
Tháng Tư, thế là đã tròn một năm đi trực C3. Thủ thuật thành thạo hơn, xử trí tự tin hơn đôi chút. Nhưng vẫn còn nguyên nỗi sợ khó giải thích trong những đêm trực cô độc. Khi một mình đứng trước bệnh nhân, với hàng loạt lựa chọn “Có” hoặc “Không”, mới cảm thấy kiến thức của bản thân ít ỏi làm sao, kinh nghiệm hạn chế làm sao. Nhưng nghề Y không có chỗ cho sự ngập ngừng. Đành cố gắng hết sức, theo cách mà mình tin là tốt nhất và đúng nhất. Vừa làm vừa học, hy vọng các trải nghiệm sẽ làm ta thêm vững vàng, cứng cáp.
Ngập ngừng đi qua tháng Tư, giữa những buồn vui, chán nản hay hưng phấn. Đợi chờ tháng năm, nắng tràn trề, cùng cơn mưa rào nồng nàn dữ dội…
Leave a Comment